30. Ta không có kiếm

Kiếm còn không có thì tuốt cái gì ?

Với lại, đại sư tỷ cô đâu có món gì cầm tiện tay đâu ?

Điểm này cả đám làm gì chẳng biết ?

Đang dính mình cứng ngắc ngoài vách đá điện Lãm Nguyệt, ai nấy đều thật chỉ muốn ôm trán thở … Đọc tiếp

29. Một lời không hợp

Đám đệ tử vây xem bên ngoài đều bị các trưởng lão đuổi đi hết. Ngoài mặt, bọn họ đều thống nhất nói đó chỉ là do đại sư tỷ tu luyện bất cẩn gây ra. Còn chuyện người ta có tin hay không thì không biết được, với lại … Đọc tiếp

27. Sau khi trúc cơ

– Bế… bế quan ?

Đứng trước cửa phòng Kiến Sầu, Thẩm Cữu nhìn chết trân tấm mộc bài bây giờ đã biến thành ba chữ “Tàng Kinh các”, hắn thật chỉ muốn thộp cổ Phù Đạo sơn nhân lắc gãy luôn cho rồi !

– Sư phụ ! Thời điểm như … Đọc tiếp

26. Khát vọng

Đánh nhau rồi !

Ngay từ khi tiếng kiếm ngân vang, dội khắp Nhai Sơn thì đỉnh Linh Chiếu vốn vắng ngắt bỗng lập tức trở nên ồn ào sôi động hẳn lên.

Có người háo hức gào to : “Ra đây mau ! Thẩm sư bá tuốt kiếm với Khúc sư … Đọc tiếp

25. Có tin bằng hữu

Ra khỏi điện Lãm Nguyệt, Kiến Sầu liền đi trở ngược lại con đường ban nãy, lúc ra tới đình đá cheo leo trên vách núi thì thấy Khúc Chính Phong đang đứng bên trong.

Kiến Sầu bước tới : “Khúc sư đệ !”

– Đại sư tỷ, chúc mừng tỷ !

Dĩ … Đọc tiếp

24. Điện Lãm Nguyệt

Đêm ở Thập Cửu Châu sâu mà dài.

Núi non yên tĩnh cộng với ánh đèn vàng vàng ấm áp khiến Kiến Sầu không khỏi nhớ tới quá khứ trước kia. Có điều nàng cũng chỉ còn lại bao nhiêu kỷ niệm đó thôi. 

– Từ nay trở đi chỗ này … Đọc tiếp

23. Hai không biết

– …

Hiện giờ, Kiến Sầu chỉ muốn thở hắt ra, hỏi một câu : Rốt cục là chuyện gì thế này ?

Rõ ràng Thẩm Cửu, người tự xưng là tứ đệ tử của Phù Đạo sơn nhân chỉ hỏi mình có đạo lữ hay không thôi thế mà liền … Đọc tiếp

22. Mới tới Nhai Sơn

– Tốt ! Can đảm lắm !

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng hài lòng, bụng nghĩ thầm vậy mới đúng là đồ đệ chỉ một tay ta mới có thể dạy nên !

Nhớ tới một đám vô dụng đang ở trong Nhai Sơn kia, lão cảm thấy mình như được … Đọc tiếp

21. Con đường của ta

Kiến Sầu quay người, vạch đám đông băng đi, chẳng muốn nhìn thêm lấy một lần nào nữa. Phù Đạo sơn nhân ở phía sau cả người ngơ ngơ ngác ngác :

– Kiến Sầu, Kiến Sầu nha đầu !

Ái chà, cái con nhỏ này, chạy đi đâu vậy không biết ?… Đọc tiếp